của cu Thành. Thành rên vừa phải. Tôi rên vừa phải. Nhưng sự yên tĩnh của khu vườn làm nổi bật những tiếng kêu gào vừa phải đó thành sấm sét Thành đã biết nắc. Đã biết vào cuộc. Thành cũng quyết chí ăn thua trận đầu với tôi. Tôi yêu Thành vì Thành đã chiều tôi mà không nắc cả hơn tiếng đồng hồ. Bây giờ, những cú nắc làm tôi sảng khoái đê mê. Đôi chân tôi chéo, bó chặt lấy thân Thành. Tôi đưa lưỡi lướt nhẹ tai Thành. Tôi dặn Thành: – Chừng nào muốn ra, cho em biết để em ra với Thành nhen. – Ra là