thật à. Tôi đành ghé tai thật sát vào cửa để nghe ngóng tình hình, tôi nghe thấy tiếng bố tôi rên khe khẽ: – Ui cha, từ từ thôi em, anh… Rồi chỉ khoảng 30s sau, thấy bố tôi kêu lên: – Ối, anh ra rồi …. Rồi 1 lúc sau lại thấy nói tiếp: – Hì hì, anh xin lỗi nhé, em làm bất ngờ quá anh không chịu nổi… thôi, mai anh nhiều việc lắm, đi ngủ thôi nhé. Chẳng thấy mẹ nói câu gì, tôi thì nghĩ chắc mẹ thất vọng lắm, haha mẹ ngây thơ thật, ai bảo nghe lời tôi bơm hồi trưa làm gì. Tôi nghĩ, bố tầm đấy