anh nhé Lòng Lý chợt quặn lại, trong khi mắt bà Thiêm sáng chói, đám đuối nhìn chồng Ông dìu Lý về phòng, nàng lẳng lặng nằm lên giường, quay mặt vào tường, ông cảm được điều khác thường trong cử chỉ của vợ, nó pha chút hờn giận, pha chút buồn vươngnhưng tại sao hờn, tại sao giận thìcó trời mới biết! Tất cả đều do nàng sắp đặt cơ mà. Ông định im, không hỏi vợ, nhưng khi thấy bờ vai vợ run run, xót vợ trẻ nên ôm nàng vào lòng và hỏ: – Sao em khóc ? – Em sợ mất anh. – Em đừng sợ, vì chỉ có em mới