ông. Ra đến công viên gần nhà thì thấy ông Long đang ngồi trên ghế lá hút thuốc trong sự cô đơn, Ngọc Trinh tiến lại ngồi cạnh ông. Ông Long nhìn cô, nhưng không nói gì. “Anh… em xin lỗi… em em…” Ông Long ôm lấy Ngọc Trinh đang khóc nức nở vào lòng. “Em xin lỗi… em đã chối rồi mà anh ấy… anh ấy vẫn…” “Khóc đi… khóc đi cho thỏa nỗi lòng…” – Ông Long an ủi rồi ôm chặt nàng hơn. Ngọc Trinh òa khóc lớn hơn, tiếng khóc như giải thoát cho nỗi ấm ức mà cô phải chịu đựng. “Anh biết em không muốn… nhưng