chờ ổng nữa. – Dạ – tui xới cơm cho má. – Con nói hồi chiều tập văn nghệ à? – Dạ, thứ 2 con lên hát kết thúc chương trình. – Được không đó ông con, giọng ông tui nghe như vịt đực – má nhìn tui cười. – Má khỏi lo, con trai má mà. – tui cười nhe răng. – Ăn đi ông trời con, để tui coi ông làm ăn sao – má vẫn cười. Ăn cơm xong, tui lên lầu, ra ngoài ban công hít thở. Nghĩ tới thứ 2 mà bỗng dưng tui cảm thấy sợ, tui sợ mình hát không được thì thành trò cười cho thiên hạ mất. Thôi không nghĩ nữa, tui